4.8/5 - (35 bình chọn)
4.8/5 - (35 bình chọn)
Dưới Ống Kính Của Anh: Những Khoảnh Khắc Cuộc Đời
4.8/5 - (35 bình chọn)

Bài viết của ĐINH THỊ TRÚC QUỲNH học sinh trường THPT Sơn Hà

Từ khi còn nhỏ, anh tôi đã mang trong mình một ánh mắt khác biệt – ánh mắt biết nhìn sâu hơn vào thế giới. Khi những đứa trẻ khác mải mê với những trò chơi hồn nhiên, anh lại lặng lẽ ngồi ngắm những giọt mưa rơi bên khung cửa, hay chăm chú dõi theo ánh sáng vàng vọt của buổi hoàng hôn phủ lên những mái nhà cũ. Tôi nhớ, anh từng nói với tôi: “Ánh sáng là một nghệ sĩ thiên tài. Chỉ cần để ý một chút, em sẽ thấy cả thế giới như đang hát.”

Dưới ống kính của anh, thế giới hiện ra không chỉ đẹp đẽ mà còn có chiều sâu, có câu chuyện. Một con phố cũ kỹ với bức tường loang lổ rêu phong, một đứa trẻ ngồi tựa gốc cây với đôi mắt trong veo, hay một chiếc lá rơi trên mặt đất cũng có thể trở thành nguồn cảm hứng bất tận. Anh bảo tôi: “Mỗi bức ảnh là một bài thơ, mà thay vì viết bằng ngôn từ, anh viết nó bằng ánh sáng, bóng tối và những khoảnh khắc.”

Đam mê nghệ thuật của anh không phải là một cơn gió thoảng qua, mà là một hành trình dài đầy nỗ lực. Là một sinh viên công nghệ thông tin, thời gian của anh luôn chật kín với những dự án lập trình, những bài toán đòi hỏi tư duy sắc bén. Thế nhưng, anh luôn dành cho nghệ thuật một khoảng trời riêng, nơi anh có thể thả mình vào sáng tạo, vào những giấc mơ mà thực tại không thể giới hạn.

Trong ánh mắt anh, tôi không chỉ nhìn thấy tình yêu nghệ thuật, mà còn thấy một sự kiên định, một khát khao mãnh liệt để lưu giữ những khoảnh khắc vô giá của cuộc sống. Và tôi hiểu rằng, dù thế giới có thay đổi ra sao, anh sẽ luôn là một nghệ sĩ trong tâm hồn, luôn thắp sáng cuộc đời bằng chính ánh sáng từ trái tim mình.

Anh chính là ánh mặt trời của tôi – lặng lẽ, kiên trì, nhưng đủ sức lan tỏa ấm áp và cảm hứng đến mọi ngóc ngách của cuộc sống. Với tôi, anh không chỉ là một người anh trai, mà là biểu tượng của đam mê, nghị lực và niềm tin rằng mọi giấc mơ đều có thể chạm tới, nếu ta đủ can đảm để bắt đầu.

Có những con người, từ sâu trong tâm hồn, đã là một bản hòa ca kỳ diệu giữa hai thế giới tưởng chừng không bao giờ gặp nhau. Anh trai tôi – chàng trai sinh năm 2002 – chính là hiện thân của sự giao thoa ấy. Là một lập trình viên tương lai, anh sống giữa những dòng mã lệnh khô khan, nhưng trái tim anh lại thuộc về nghệ thuật. Đó là một câu chuyện vừa lạ kỳ, vừa đẹp đẽ, nơi đam mê và lý trí đan cài, hòa quyện để tạo nên một bản giao hưởng mang tên cuộc đời.

Dù lớn lên và lựa chọn ngành công nghệ thông tin – một lĩnh vực đầy logic và cấu trúc nhưng anh chưa bao giờ để trái tim nghệ thuật của mình ngủ yên. Ngược lại, nghệ thuật chính là ngọn lửa sưởi ấm anh trong những đêm dài mệt mỏi, khi anh miệt mài bên bàn học với hàng loạt ký tự chạy trên màn hình. Với anh, công nghệ là phương tiện, còn nghệ thuật mới là mục tiêu để anh khám phá thế giới và chính bản thân mình.

Đối với anh tôi, nghệ thuật không chỉ là những khái niệm trừu tượng, mà là một thực tại sống động qua từng khung hình. Anh tìm thấy bản thân trong nhiếp ảnh – bộ môn nghệ thuật mà anh gọi là “ngôn ngữ của ánh sáng”. Chiếc máy ảnh đầu tiên anh mua bằng số tiền làm thêm tích góp không chỉ là một thiết bị, mà là một phần tâm hồn anh.

Điều khiến tôi khâm phục nhất ở anh trai chính là cách anh nhìn ra vẻ đẹp của nhân loại trong từng khoảnh khắc, từng con người. Anh không tìm kiếm sự hoàn hảo, mà yêu những gì chân thật và nguyên sơ nhất. Anh từng chụp một bộ ảnh về cuộc sống của những người lao động nghèo trong thành phố. Những bức ảnh ấy không chỉ đẹp mà còn chứa đựng những thông điệp sâu sắc về sự vất vả, nghị lực và niềm hy vọng. Qua mỗi tấm hình, anh kể câu chuyện về con người, về cuộc sống, về vẻ đẹp không dễ dàng nhận ra nếu ta chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài. Anh nói với tôi: “Nghệ thuật là ngôn ngữ của trái tim. Khi ta biết lắng nghe, ta sẽ thấy cuộc sống này đẹp đẽ đến nhường nào

29 Comments

    1. Nếu bạn cũng muốn chia sẻ các album ảnh mà bản thân mình tự tay mình tạo ra, thì hãy gửi bài cho admin, để mọi người có thể cùng chia sẻ và thảo luận nhé!

  1. Giữa tháng năm xô bồ của tuổi trẻ, những dòng chữ, lời tâm sự trải lòng đầy da diết của bạn đã lay động được trái tim như tôi – người đang mờ mịt về tương lai phía trước tìm được chân lí. Có lẽ nghệ thuật không chỉ toả sáng bởi tác phẩm của họ mà nó còn toả ra hào quang rực rỡ của những con người luôn lặng thầm cống hiến nghệ thuật cho đời. Để rồi, qua bài viết của bạn, tôi cũng đã chiêm nghiệm thêm nhiều góc nhìn mới mẻ về ngành học nghệ thuật để sau này nó có thể là tiền đề giúp tôi tham khảo lựa chọn nghề nghiệp cũng như môi trường học tập trong tương lai.

  2. “Đọc câu chuyện mà thấy rất xúc động. Ánh mắt của anh ấy thực sự nhìn thế giới theo một cách rất đặc biệt, giống như một nghệ sĩ thiên tài. Những khoảnh khắc giản dị như giọt mưa hay ánh sáng hoàng hôn lại trở thành nguồn cảm hứng lớn. Đúng là khi để ý đến ánh sáng và vẻ đẹp xung quanh, mình sẽ thấy thế giới thực sự ‘đang hát.’ Cảm ơn bài viết đã truyền cảm hứng 🥰

  3. Bài viết hay! Chúc Anh trai Trung Quân của Trúc Quỳnh luôn tràn đầy năng lượng với niềm đam mê đi tìm ngôn ngữ của ánh sáng. rất thích câu….“Mỗi bức ảnh là một bài thơ, mà thay vì viết bằng ngôn từ, anh viết nó bằng ánh sáng, bóng tối và những khoảnh khắc.”

Trả lời Vu An Nguyen Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chat Icon